Mê Vợ Không Lối Về (Chương 1073: Đại Kết Cục), Mê Vợ Không Lối Về Chương Mới Nhất

Tông Ngôn Hi và rứa Hiềm đều xuống xe, quan lại Kình vẫn còn đó ngồi vào xe, hệt như quên đi tình hình lúc này, lại y như đang phát âm được phần đông lời mà Cổ Hiềm nói."Chú Quan" Tông Ngôn Hi nhắc nhở ông ta một câu, ông ta mới phản ứng lại.Sau khi xuống xe, dưới sự dẫn dắt của vậy Hiềm đã đi vào phòng bệnh."Mẹ của tôi đang ở bên trong.Anh ấy cũng không có ý lấn sân vào trong.Quan Kình liếc chú ý anh ấy, hiện giờ trong lòng đã tất cả suy đoán, chỉ là tất yêu tin được.Cho dù trải qua không ít năm vì vậy rồi, Quan kinh vẫn chỉ cần liếc mắt một cái là rất có thể nhận ra nỗ lực Tuệ Nguyên, mang dù hiện thời bà ấy đã tất cả tuổi, tuy vậy ông ta chưa bao giờ quên vóc dáng của bà ấy.Lúc này người nằm tại vị trí trên giường vẫn tỉnh lại, trong những khi vô ý quan sát thấy người đứng bí quyết giường ko xa, ánh nhìn kinh ngạc vài ba giây, tiếp nối cười nhạo bạn dạng thân mình.Bà ấy chỉ nghĩ rằng mình hoa mắt: "Trước khi chết, trước khi chết, lại có thể gặp được ông""Không có tiền đồ" Bà ấy ghét mình vì tự nhiên và thoải mái lại suy nghĩ về ông ta, nghĩ mang đến nỗi hiện ra ảo giác.Hai chân Quan khiếp nặng nề giống như rót chì vào vậy.Trong lòng ông ta cù cuồng, rất mất thời gian sau mới thốt lên được cái brand name ấy: "Cố Tuệ Nguyên?"Người đàn bà nằm ngơi nghỉ trên nệm nghe thấy câu này thì vẻ mặt ví dụ hơi sửng sốt, song mắt chậm chạp trợn to, cần thiết tin được nhìn chằm chằm Quan Kinh: "Ông."Lẽ như thế nào trước đôi mắt mình chưa phải là ảo giác sao? Ảo giác có thể nói rằng chuyện được sao?"Ông, ông..."Bà ấy vừa kích đụng vừa hại hãi, nhiều cảm hứng đan xen, tuy thế lại chần chờ nói gì.Quan Kình đi đến, hóa học vấn: "Bà trốn ở nơi nào vậy? Hả? Tôi làm ráng nào cũng không tìm kiếm được bà, hóa ra bà trốn cho chỗ này yêu cầu không?"Cố Tuệ Nguyên mất rất lâu, rất lâu mới hoàn toàn có thể bình tĩnh được, lâu mang lại nỗi hốc mắt ươn ướt.Giọng nói của bà ấy hết sức khàn: "Ông tìm tôi ư?" Đôi mắt Quan Kình ứng đỏ: "Đương nhiên, tôi cũng ko vô tình như bà, sau khi tán tỉnh tín đồ khác kết thúc là tách đi không một tiếng rượu cồn nào, ngay cả một lời nói thôi nhưng mà cũng không để lại"Cố Tuệ Nguyên nghẹn ngào, mỗi bà ấy run run, nước đôi mắt chảy nhiều năm rơi xuống gối của bà ấy, ngấm đẫm mẫu gối trắng tinh,Bên ko kể phòng bệnh.Tông Ngôn Hi và cố kỉnh Hiệm ngồi trên ghế dài, cả hai không nói gì cả, chỉ là thiên nhiên nghe được tiếng thì thầm và tiếng khóc vào phòng.Gián đoạn.Từ trời sáng đến trời tối.Đối với những người chờ ở bên ngoài mà nói, thời hạn rất lâu.Nhưng so với Cổ Tuệ Nguyên với Quan Kình cơ mà nói thì thời gian lại quá ngắn, vượt ngắn.Bọn họ bỏ qua cả đời này.Rõ ràng trong thâm tâm có đối thủ nhưng lại không có thời cơ nói ra.Sau lúc bình tĩnh, quan lại Kình hỏi chưng sĩ về tình hình của ráng Tuệ Nguyên, đang đi tới thời xung khắc cuối cùng, mặc dầu thần tiên Đại La tại đây cũng bắt buộc cứu được mạng của bà ấy.Quan Kình ở cùng rất bà ấy vào các ngày tháng thuộc của cuộc đời.Bọn bọn họ không sinh sống trong khám đa khoa mà quan liêu Kình sở hữu bà ấy đi không ít nơi.Bọn họ nói về sinh hoạt của bản thân mình trong trong thời hạn này.Sau khi cầm Tuệ Nguyên biết quan tiền Kình kết hôn, bao gồm con gái, trái tim của bà ấy y như bị khoan điện khoan đau đến không thở nổi.Bà ấy biết rõ, cũng sẵn sàng tâm lý rằng quan lại Kình cần thiết sống một mình cả đời này được.Thế mà lại mà đến dù sẵn sàng kỹ càng như vậy nào, nhưng mang đến khi thiết yếu tại bà ấy nghe nói như vậy, thì vẫn không chế ước được cảm xúc.Lúc đó bà ấy hôn mê.Quan Kình chuyển bà ấy vào bệnh viện, kế tiếp bà ấy hỏi chuyện liên quan đến chính mình, ông ta lại tránh đi.Ngày đó Cổ Tuệ Nguyên nói hy vọng ngắm biển, quan liêu Kình dẫn bà ấy đi ngắm biển.Bầu trời xanh biếc, ăn nhịp từng đợt sóng biển cả vỗ vào kho bãi cát, trong ko khí ngập cả vị tanh mặn ung dung nhạt.Đó là mùi của nước biển."Sau lúc tôi đi rồi, hãy trải tro cốt của tôi xuống biển." Bà ấy choạng tay cố chặt lấy tay của quan tiền Kinh...!Không ngờ rằng, cuối cùng, vẫn luôn là ông cùng tôi đi cho cuối đoạn đường”Quan Kình mím môi không nói gì, trong cổ họng vô cùng khô khốc."Cố Hiềm...!Nó bao gồm phải là nam nhi của tôi không?" Đây là câu hỏi mà ông ta vẫn luôn muốn hỏi, cũng là thắc mắc ông ta không dám hỏi.Ông ta phát hiện chắc hẳn rằng Cố Tuệ Nguyên gần bị tiêu diệt rồi, ý muốn nghe chủ yếu mồm bà ấy nói."Nó đã béo lên, có thể âu yếm tốt mang đến mình." Bà ấy nói nhưng nước mắt cũng rơi xuống, bà ấy không muốn khóc, tuy vậy không nhịn được: "Tôi nợ nó thừa nhiều, tôi không xứng có tác dụng một tín đồ mẹ.."Mãi tính đến bây giờ, bà ấy cũng không muốn nói thân phận của vậy Hiềm đến ông ta.Bà ấy cướp đi quyền lợi được hưởng thụ tình yêu thương của bố so với Cổ Hiềm.Bà ấy ích kỷ.Cả đời này bà ấy làm cho sai vô số chuyện.Nếu như lúc trước bà ấy không rời đi, sau khi mang thai nhà động đi kiếm Quan Kình, thì cũng không chế tạo ra thành tác dụng như hiện nay giờ.Tất cả như bây chừ đều bởi bà ấy mà lại ra.Trong thời gian hấp hối, bà ấy nhìn biển cả nói: "Thay tên mang lại nó đi."Bà ấy ngấc đầu lên, gửi tay gặp của quan lại Kình, diện mạo của ông ta đã biến đổi so với trước kia, khóe mắt bao gồm nếp nhăn, vào khóe mắt mọi là dấu vết cơ mà năm tháng để lại."Nó là...!Con...!Con trai của ông."Vừa hoàn thành lời, tay của bà ấy cũng thả xuống.Bà ấy đi rồi, tránh đi trong tầm tay của quan liêu Kình.Đi hết sức bình tĩnh, bỏ lỡ cả đời, sau cùng cũng có thể rời đi trong tầm tay của ông ta, cũng chính là kết cục rất tốt của bà ấy.Quan Kình ôm bà ấy siêu lâu, cảm thấy khung hình của bà ấy dần lạnh đi.Một giọt nước mắt rơi xuống phương diện bà ấy, chậm rì rì trượt xuống...Trong tang lễ, Tông Ngôn Hi nhìn cỗ dáng của quan tiền Kình, như thể như có nhiều chuyện, trong nháy đôi mắt đều hiểu rõ vậy.Reng reng...!Song Eun Mutisha gọi điện thoại thông minh đến.Cô đi mang lại một chỗ yên tĩnh rồi mới nhận điện thoại.Không chờ tuy vậy Eun Mutisha nói chuyện, cô đã nói luôn: "Song Eun Mutisha, họ kết hôn đi."Song Eun Mutisha ngơi nghỉ đầu dây bên kia đã tất cả một dịp tưởng bản thân nghe nhầm.Không thể tin được: "Em nói chiếc gì?""Em nói, bọn họ kết hôn đi." Tông Ngôn Hi không bốc đồng, cô có ấn tượng tốt với tuy nhiên Eun Mutisha, quan trọng nhất là anh ta đều thích mình."Được."Ba mon sau, Tông Ngôn Hi và tuy nhiên Eun Mutisha cử hành ăn hỏi ở Thái Lan, toàn bộ tập tục đều tuân theo phong tục của Thái Lan.Bởi vày thân phận của song Eun Mutisha, nên đám hỏi rất long trọng.Giang Mạt Hàn phẫu thuật cực kì thành công, phục sinh ký ức, thời điểm anh đi tìm Tông Ngôn Hi thì vừa căn vặn là đám hỏi của cô.Cô mang lễ phục chéo cánh vai, vải được dệt từ hình mẫu thiết kế nổi với tơ vàng, lung linh nhưng không mất đi vẻ tao nhã, cổ trang điểm đẹp đẽ, đứng sóng vai với tuy nhiên Eun Mutisha và nhận thêm các lời chúc mừng hạnh phúc từ hầu hết người.Giang Mạt Hàn nhớ, thời điểm cô thành thân với mình, dịp cô mặc váy cưới, lúc đương đầu với anh, cười cợt tươi như hoa, ngây thơ như vậy, thuần khiết như vậy.Thế nhưng...Anh lại phụ lòng tốt đó.Anh vẫn đánh mất ngôi sao sáng độc nhất vô nhị trong cuộc sống mình.Có lẽ, cuộc sống đời thường sau này của anh sẽ vĩnh viễn là 1 màu u buổi tối đúng không?.ngôn tình hay"Em thích anh ta sao?" Anh thì thầm với mình: "Có lẽ là thích hợp đi" chính vì anh thấy được nụ cười hạnh phúc trên mặt của Tông Ngôn Hi, nụ cười mà trước đây cô từng cười cợt mình.Nếu như em hạnh phúc, vậy thì tôi đã chúc phúc mang đến em.Quãng đời sót lại dùng tất cả mọi máy của tôi, nguyện cầu cho nửa đời sau của em an toàn và suôn sẻ."Tiểu Nhụy, tôi yêu thương em".Mặc dù tôi còn chưa kịp nói với em.Mặc mặc dù tôi biết đã quá muộn.Thế tuy nhiên mà, tình thân này, tôi sẽ luôn giấu trong tâm mình.Đám cưới xong xuôi trong sự chúc mừng hạnh phúc của phần lớn người.Buổi tối.Tông Ngôn Hi mơ mơ màng màng tỉnh giấc ngủ, kề bên trống không, tuy vậy Eun Mutisha cũng không có ở đó.Cô đứng dậy đi xuống giường, mang áo ngủ bằng ren màu sắc trắng, mái tóc đen xõa bên trên vai, cô đi chân trần, giẫm trên sàn nhà, cô nhìn thấy tuy vậy Eun Mutisha ngồi trước bàn gọi sách, y như đang viết gì đó.Cô đẩy cửa ngõ ra: "Muộn như vậy rồi, anh không ngủ nhưng mà còn ở đây làm gì?"Song Eun Mutisha ngửng đầu, khi bắt gặp cô thì anh ta lập tức rứa thấy đồ vật mình đã viết cho vào trong phòng kéo, tiếp nối anh ta đi qua, dang tay ôm cô rồicúi đầu hôn lên trán cô: "Sao lại không đi giày, dưới khu đất lạnh lắm"Tông Ngôn Hi vòng qua cổ anh ta, nở nụ cười: "Em đi giày rồi thì anh còn ôm em sao?"Song Eun Mutisha cười: "Quỷ nghịch ngợm"Anh ta ôm cô quay trở lại phòng, đặt cô lên giường, cúi tín đồ xuống hôn môi cô.Tông Ngôn Hi rụt lại, vô tội nháy mắt: "Em bi đát ngủ"Song Eun Mutisha chuyển tay vun phần tóc bên tai cô, đầu ngón tay lướt dịu qua lô má, cổ và xương quai xanh của cô.Mỗi một tấc da thịt của cô đầy đủ lưu lại vết vết của anh ta.Trước lúc anh vào phòng làm việc, đàn họ thiệt sự đã trở thành vợ chồng."Vừa rồi anh viết vật gì vậy?" Cô hỏi.Song Eun Mutisha phát lên ôm cô ở xuống, nói: "Em đoán xem""Không đoán được."Song Eun Mutisha đột nhiên nhiên trang nghiêm nhìn cô nói: "Ngôn Hi."Trong suy nghĩ của anh ta, cơ hội cô trở thành người thiếu nữ của mình, bản thân đã trọn vẹn thất bại rồi, anh ta yêu cô, siêu yêu cô.Anh ta mong cho cô tất cả, toàn bộ mọi thứ của anh ta.Kể cả bao gồm anh ta."Anh vẫn ở trong cục diện thiết yếu trị, không hề ít chuyện, cũng đắn đo chừng..." Anh ta nghiêng người ôm cô vào vào ngực, ôm khôn xiết chặt: "Lỡ như có một ngày, anh gặp phải chuyện không may...""Nói nhăng nhít gì thế?" Tông Ngôn Hi che miệng anh ta lại: "Hôm ni là ngày vui của bọn chúng ta, không chất nhận được nói mấy thứ không may mắn"Ánh mắt tuy nhiên Eun Mutisha êm ả dịu dàng nhìn lướt qua khuôn phương diện của ông Ngôn Hi, cô ngượng ngùng cúp mắt, mong muốn thu tay lại, lại bị anh ta bắt được, nắm trong tâm địa bàn tay.Dưới ánh sáng mờ mịt, cô lòi ra vẻ đẹp mắt rung động lòng người, song Eun Mutisha ghét gần kề vào tai cô, đôi mắt phát sáng như những vì sao trên khung trời đêm: "Anh ước ao em"Mặt Tông Ngôn Hi đùng một cái nóng bừng.Đêm khuya siêu dài... Nóng phỏng triền miên...Sau khi đám cưới của em gái kết thúc, Trang Gia Văn ao ước cùng Thẩm Hâm Dao đi phượt vòng quanh thế giới, ao ước giao tất cả mọi việc trong nhà đến Tông Ngôn Thần.Tông Ngôn thiên tài ý, tuy nhiên anh ấy nói có một số việc, hóng anh ấy làm chấm dứt rồi hẵng tính.Một tháng sau.Anh ấy mang tuyển mộ Diên Nhi trở về.Lúc này mộ Diên Nhi đang với thai, là thai song sinh."Lúc trước nói dứt rồi, ai gồm con trước hết thì fan đó tận hưởng thụ, Gia Văn, em ngoan ngoãn tìm tiền đi, du ngoạn vòng quanh.thế giới thì nhằm anh đi hộ cho".Sau đó Tông Ngôn Thần nhân lúc kỳ nghỉ còn chưa kết thúc, anh ấy mang chiêu mộ Diên Nhi đi du lịch vòng quanh núm giới, còn Trang Gia Văn đau đớn ở lại tìm tiền cho đàn họ hưởng trọn thụ.Ba mon sau.Tông Ngôn Hi mang thai.Biết cô sở hữu thai, tuy nhiên Eun Mutisha tạm bợ gác lại toàn bộ mọi chuyện, trở về làm cho bạn ở kề bên cô."Bây giờ đồng hồ thai vẫn tồn tại nhỏ, anh không cần phải khẩn trương như vậy.Tông Ngôn Hi nhìn song Eun Mutisha tra cứu đọc tất cả các nhiều loại sách liên quan đến thiếu nữ có thai.Song Eun Mutisha thả sách trong tay xuống, đi đến ôm chặt cô.Anh ta ước ao làm bố, lông mày và vẻ khía cạnh khó rất có thể nén được sự kích động.Anh ta thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, có vợ yêu, bây giờ còn tất cả thêm đứa bé, đây mà lại tổ ấm mà anh ta ước muốn nhất."Anh vô cùng hạnh phúc." Đây hồ hết gì anh ta nói trong tâm mình.Tông Ngôn Hi cũng vừa lòng với cuộc sống thường ngày hiện tại, 1-1 giản, song Eun Mutisha là người bọn ông khôn xiết tốt.Anh ta dịu dàng, lo cho gia đình, đặc biệt quan trọng yêu yêu mến cô vô cùng nhiều.Anh làm cho cô xúc cảm được, hóa ra yêu thương một người hoàn toàn có thể hạnh phúc như vậy.Hiện tại, cô cảm giác hạnh phúc, cô ước ao cùng anh trải qua một đời một kiếp như vậy."Em ước ao sinh hết sức nhiều, tương đối nhiều đứa bé bỏng cho anh." Cô vòng qua eo tuy nhiên Eun Mutisha, phía trong ngực anh ta, lắng tai nhịp tim của anh ấy ta.Nhưng thời gian xuất sắc đẹp đông đảo ngắn ngủi.Sắp đến thời gian Tông Ngôn Hi đẻ, nhưng tuy nhiên Eun Mutisha lại nhận được nhiệm vụ, anh ta tất yêu không đi."Không tất cả chuyện gì, em hóng anh, em cùng đứa nhỏ xíu sẽ luôn luôn chờ anh" Cô nói với anh ta.Sau mười ngày, tuy nhiên Eun Mutisha vẫn chưa trở về.Tông Ngôn Hi sống nhà, cảm nhận tin dữ.Lúc tuy nhiên Eun Mutisha chấp hành nhiệm vụ, xuất hiện thêm chuyện xung quanh ý muốn."Anh ấy vì cứu người, không kịp chạy ra ngoài trước khi vụ nổ xảy ra."Đối phương còn không nói hết, Tông Ngôn Hi đã bất tỉnh...""Bà Mutisha!"Cô được mang tới bệnh viện.Trải qua sáu tiếng quá cạn, cô ra đời một nhỏ nhắn trai.Đồng thời cũng nhận thấy tin tức chính xác, tuy nhiên Eun Mutisha bị tiêu diệt rồi.Nửa đời sau gặp gỡ được tuy nhiên Eun Mutisha.Vốn tưởng rằng rất có thể hạnh phúc được một đời, lại ko ngờ...!Ông vươn tay ôm siết lấy vai Lâm trung ương Ngôn, nói: "Tình cảm chân thành, một đợt là đủ".Nó sẽ đi theo bạn một đời, đậy đầy trái tim bạn, khiến cho bạn không còn khả năng để ý đến người khác nữa.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

x

Welcome Back!

Login to your account below

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.