TRA TỪ ' ÔNG BỤT TIẾNG ANH LÀ GÌ ? TRA TỪ 'ÔNG BỤT'

Hôm nay công ty chúng tôi đủ duyên về trên đây dự lễ Khánh thành ngôi trường Trung cấp Phật học tập tỉnh Bình Thuận, đôi khi được ban tổ chức mời giảng một thời. Vày lòng khẩn thiết của Tăng Ni, Phật tử yêu cầu tôi cố gắng nói 1 thời pháp nhỏ dại để quí vị lưu giữ tu hành.Bạn sẽ xem: Tra từ Ông bụt giờ đồng hồ anh là gì, hãy thêm Ý nghĩa riêng của bạn trong giờ đồng hồ anh

Đề tài tôi nói khá lạ một chút, ông Bụt với ông Phật là 1 hay hai? tất cả chúng ta ai có đọc lại mọi áng văn cổ của Việt Nam, từ thế kỷ đồ vật mười bố trở về trước đã thấy kể tới ông Bụt chớ không hotline ông Phật như ngày nay. Vậy ông Bụt cùng ông Phật là 1 trong hay hai? nếu một thì xa xưa đúng hay hiện nay đúng? Đây là một vấn đề nhỏ nhưng cũng rất quan trọng, có tương quan đến sự tu hành của bọn chúng ta.

Lịch sử Việt Nam ngày xưa có rất nhiều chuyện như Tấm Cám… trong số đó hình ảnh Bụt hiện ra rất đẹp, cứu vớt độ người hiền lành, nghèo khó, chớ ko nói Phật độ. Nhưng hiện nay chúng ta lại lễ Phật, ước Phật cứu giúp độ, mà lại không nói Bụt. Chắc hẳn rằng quí vị chấp nhận ông Bụt cùng ông Phật là một, chớ chưa hẳn hai, nhưng nguyên nhân trên tự ngữ lại không giống nhau?

Nhiều fan cứ nghĩ rằng Phật giáo việt nam là từ china truyền sang, dẫu vậy thật sự chưa hẳn như vậy. Nếu như nói mở đầu là khoảng chừng thế kỷ lắp thêm hai sản phẩm ba, Phật giáo nước ta đã sung thịnh rồi, do những Sư từ bỏ Ấn Độ truyền sang. Từ nuốm kỷ đồ vật hai sản phẩm công nghệ ba, đến nuốm kỷ máy mười ba họ đã được nghe hiệu Bụt. Bởi vì thời xưa vùng Luy lâu cách thành phố hà nội chừng cha mươi cây số, địa điểm đó việc sắm sửa rất phồn thịnh. Yêu mến nhân trong cũng như ngoài nước hội tụ về đây bán buôn rất đông, do đó có đông đảo vị Sư theo thuyền buôn từ bỏ Ấn Độ sang vn truyền giáo luôn. Chữ Bụt lên đường từ giờ Phạn Buddha. Chữ “Bud” dịch là giác ngộ, chữ “dha” dịch là người, chúng ta kính trọng nên người ta gọi là ông.

Như vậy Buddha là bạn giác ngộ. Nhưng tại sao dân ta lại gọi là ông Bụt nhưng không gọi ông giác ngộ? bởi nhiều lý do. Chữ giác tỉnh trong phật đạo là giác tỉnh viên mãn hay thuộc tột, so với ngộ ra ở trần thế có cạn, sâu khác nhau. Ví dụ như có kẻ móc túi được người thân trong gia đình chỉ dạy dỗ nhắc nhở, kẻ ấy thức tỉnh vứt nghề nạp năng lượng trộm, thôn làng sẽ nói tín đồ kia giác ngộ rồi. Chữ ngộ ra này với chữ giác tỉnh của Phật giải pháp nhau hết sức xa. Vày vậy chư Tổ thuở xưa không muốn giải nghĩa mà sử dụng nguyên chữ Bụt, để họ biết rằng từ bỏ này yêu cầu giải nghĩa kỹ bắt đầu đầy đủ, chớ cấp thiết nói đối chọi sơ giác ngộ là đầy đủ nghĩa của Phật. Bởi vì vậy bạn xưa cần sử dụng danh từ Bụt. Chữ Buddha là nói bao gồm xác, dân ta hotline trại do đó “Bụt”.

Sau đời Trần, quân Minh sang chỉ chiếm nước ta. Tất cả kinh sách Phật giáo nước ta bị bọn chúng thu gom mang về Kim Lăng, một phần thiêu đốt, phần sót lại sung vào thư khố Trung Hoa. Vì sao cũng dễ hiểu thôi, cũng chính vì người trung quốc thấy Phật giáo vn có mầm mống, có chỗ đứng vững vàng, làm căn nguyên cho văn hóa truyền thống dân tộc Việt Nam, phải ông tóm bỏ túi Tàu hết. Sau thời điểm tóm thu xong, ông tặng ngay lại cho chúng ta Tạng kinh đời đơn vị Minh.

Chữ Buddha công ty Minh phát âm là Phật-đà, call tắt là Phật. Bởi thế thói quen tín đồ xưa kêu Bụt, bây chừ chúng ta call là Phật, cả nhì từ này đầy đủ chỉ cho 1 vị đã được giác ngộ viên mãn, tự Ấn Độ truyền tay Phật pháp mãi cho tới xứ việt nam chúng ta.

Chữ Phật chúng ta dịch theo chữ Buddha là fan giác ngộ, china dịch là giác đưa cũng chỉ người giác ngộ. Bởi thế nói mang đến rõ nghĩa Phật là người giác ngộ viên mãn, chớ chưa hẳn giác ngộ từng phần xuất xắc chút ít, nên giác ngộ viên mãn mới gọi là Phật. Vày vậy ý muốn nói đủ trong ghê thường nói Phật là bậc “tự giác, giác tha, giác hạnh viên mãn”. Tức là tự mình giác tỉnh rồi, chỉ dạy dỗ lại cho người khác được giác ngộ như mình, thức tỉnh tròn đầy vì thế gọi là Phật.

Bạn đang xem: Ông bụt tiếng anh là gì

Thế thì bây chừ chúng ta học tập Phật là học mẫu gì? - học đạo giác ngộ. Nhưng họ có giác tỉnh được chưa? Nói giác ngộ quí vị lại nghi, sợ ngộ ra viên mãn như Phật thì chưa được, tuy vậy nếu thức tỉnh từng phần họ có có tác dụng được. Chính vì từ Bồ-tát nguyên chữ Phạn là Bodhisattva, tức giác từng phần. Bồ-tát là fan giác ngộ từng phần, chưa được viên mãn. Phải chư Tăng Ni và Phật tử hầu như dám thụ giới Bồ-tát, tức nguyện thực hành giác ngộ từng phần.

Tất cả chúng ta tu Phật là tu theo phương pháp đưa tới giác ngộ, đi từ giác ngộ từng phần dần dần tới ngộ ra cao hơn. Do vậy Bồ-tát gồm chia ra Thập tín, Thập hạnh, Thập trụ, Thập hồi hướng, Thập địa, rồi tới Đẳng giác, Diệu giác, chừng đó bắt đầu gọi là Phật. Tu giác ngộ từng phần rồi tiến nhàn tới giác ngộ viên mãn. Nếu đời này chưa viên mãn, đời sau chúng ta tiếp tục, tu đến lúc nào giác ngộ như ý thành Phật new thôi. Đó là sở nguyện trên tuyến phố giác ngộ giải bay của bọn chúng ta.

Bây giờ nói về giác ngộ với mê lầm. Phật thành lập và hoạt động là cứu khổ bọn chúng sanh, trong tất cả nỗi khổ, không có khổ nào bởi cái khổ mê lầm. Vậy nên trong gớm Phật gồm đoạn Phật dạy: Đoạ xuống địa ngục bị hành quyết thiêu đốt không hẳn là khổ, làm cho ngạ quỉ đói khát lang thang không hẳn là khổ, làm cho thân trâu ngựa kéo xe cộ kéo cày khổ cực cũng không hẳn là khổ; chỉ say đắm mê chần chờ lối đi new là khổ.

Như vậy Phật xác nhận si mê là khổ trên tất cả các sản phẩm khổ. Từ đắm say mê họ phải trầm luân muôn kiếp, đoạ lạc ngần ngừ bao nhiêu lần, sanh đi, tử lại, khi làm cho người, khi có tác dụng vật, khi ở địa ngục, ngạ quỉ… mãi mãi không ra khỏi. Vì chưng vậy chư Phật ra đời cứu khổ bọn chúng sanh là chỉ cho phần lớn người con đường giác ngộ, gồm giác ngộ mới thoát ly sanh tử, được giải thoát. Cho nên bọn họ tu Phật, mục tiêu không gì rộng là từng bước, mỗi bước đi trên tuyến phố giác ngộ.

Bây giờ có người khi bố mẹ mất, mang lại ngày có tác dụng tuần, ngay lập tức dán cho chiếc nhà lầu, tôi tớ, đốt xuống bên dưới để bố mẹ có chỗ ở, có bạn hầu hạ vui mừng hoặc sợ bố mẹ nghèo thiếu, nên mua giấy chi phí vàng bạc tình đốt cho thật nhiều, khiến cho ba má xài. Đó là tư bí quyết của fan mê lầm, vì thao tác làm việc không có chân thành và ý nghĩa gì hết. Nếu cha mẹ làm tội bắt đầu đọa xuống địa ngục, khi đã tất cả tội làm sao dùng đơn vị lầu xe tương đối được. Như một ông mập quyền vắt trên nuốm gian, có con tội vạ nặng bị nhốt vào tù. Ông rước xe hơi vô mang lại con đi dạo được không? Đem vô cũng đâu đi được do bị nhốt. Cũng vậy, nếu cha mẹ xuống âm ti là đã làm tội, vậy mà đem xe hơi đơn vị lầu xuống để sử dụng thì chuyện vô lý quá! Vô lý mà vẫn thực hiện có phải là tê mê mê không? rõ ràng đang say đắm mê. Học tập đạo giác ngộ mà thao tác si mê, như vậy đúng là con Phật chưa?

Bồ-tát ngộ ra từng phần, còn Phật tử thì giác ngộ nhỏ tuổi xíu thôi, cho nên không dám nói từng phần mà chỉ nói giác tỉnh chút chút, thức tỉnh cỏn con, nhưng cũng là những người dân đang đi trên tuyến phố giác ngộ. Vày vậy chúng ta phải quan sát xem câu hỏi làm của mình có đúng như Phật dạy dỗ không.

Phật dạy dỗ tu phải ghi nhận lý nhân quả. Bọn họ gieo nhân lành chạm mặt quả lành, tạo nhân ác nên chịu quả ác. Nhân lành cùng quả lành theo nhau chớ không tách bóc rời, nhân ác cùng quả ác cũng thế. Như hiện thời Phật tử có những tai họa phải chịu đựng khổ đau, thì biết tại vì mình đã tạo nhân ác từ trước, hiện giờ quả ác đến, bọn họ khổ đau. Từ biết sẽ là nhân không tốt của mình đã tạo, thì bây giờ phải làm sao để cho hết nhân ác ấy, yêu cầu tu cố kỉnh nào để không thể tái phạm nhân kia nữa, như vậy mới hết khổ.

Phật tử hiện giờ đi chùa, khi chạm chán hoạn nạn cho cúng một ít cho Tam Bảo rồi xin Phật cho mái ấm gia đình con được an toàn hết hoán vị nạn, cho con cái con được thi đậu… Phật đâu có cho được, vày Ngài thường xuyên dạy: “Ta không có quyền ban phước giáng họa cho ai hết.” ráng mà quí Phật tử đi chùa cứ xin Phật hoài. Bởi vậy là mê giỏi giác? Xét bao nhiêu đó cũng đủ thấy Phật tử có xứng đáng là con Phật chưa?

Chúng ta hầu hết đi vào mê lầm, chớ ko đi trê tuyến phố giác ngộ. Người Phật tử đề xuất hiểu đúng lý nhân quả của Phật dạy, mình làm thì mình chịu đựng chớ ko bắt Phật chịu. Phật tử còn mong xin Phật vấn đề này bài toán nọ là chưa có can đảm, chưa thực hành thực tế theo lời Phật dạy. Ao ước hết khổ bắt buộc làm điều lành, cứu giúp mọi người cho trái khổ bớt nhẹ, chớ còn xin Phật mang đến sao được. Trường hợp Phật cho được thì Ngài đã không nói nhân quả. Đã nói nhân quả thì biết Phật quán triệt được. Đây là 1 luật công bằng, cấp thiết vì chúng ta là người thân trong gia đình của Phật rồi Ngài giảm cho nhẹ tội. Trong kinh, Phật nói rằng: Người chưa phải đạo Phật làm cho mười điều ác, chịu đựng khổ quả như nhân mình đã tạo; tín đồ theo phật giáo làm mười điều ác, cũng chịu khổ đúng như fan kia ko khác. Qui định nhân quả luôn luôn luôn công bình như vậy.

Nói gắng Phật tử đã hoang mang, bản thân tu theo Phật nhưng Ngài không bảo vệ gì hết? - bao gồm chứ, tuy thế cách bảo hộ của Phật khôn cùng đặc biệt. Tôi nhắc lại một mẩu chuyện xưa vắt này. Khi đức phật còn trên thế, bà Tỳ-kheo Ni Liên Hoa dung nhan tu bệnh quả A-la-hán rồi. Trê tuyến phố đi, bà chạm chán mấy đứa trẻ mười tám, hai mươi tuổi bà rủ đi tu, thọ giới Tỳ-kheo Ni. Mấy cô thưa: “Chúng con còn say mê ăn, ham ngủ quá, đi tu lỡ phạm giới đọa xuống âm ti làm sao?” Bà nói: “Không sao đâu, nếu lỡ phạm giới đọa âm ti rồi trả hết tội, lên tu nữa.” Lời này còn có phải đùa không? Đó là 1 trong sự thật. Cũng chính vì nếu tín đồ không tu, tội lỗi đọa địa ngục tất nhiên phải xuống địa ngục. Hiện thời chúng ta tất cả tu, tất cả thọ giới, tội trạng đọa địa ngục, cũng xuống địa ngục nhưng khác rộng người. Kẻ kia xuống địa ngục, khi hết tội trở lên họ lừng khừng đường tu, còn chúng ta khi không còn tội, trở lên do còn chủng tử thụ giới tu tập lúc trước, nên hiện giờ sớm thức tỉnh, hơn được hạt tương tự lành đó.

Như ở trần gian nhiều fan sanh ra được giàu sang, quyền quí dẫu vậy lại hung hăng ác độc, bởi vậy là sao? không tồn tại gì khó hiểu hết. Người có phước bắt đầu sanh ra trong nhà quý phái quyền quí, do đời trước họ làm cho được điều lành, dù không áp theo tôn giáo nào nhưng thấy ai khổ họ cứu vớt giúp. Do gồm tâm xuất sắc ấy cần đời sau bọn họ được hưởng phong phú phú quí. Tuy vậy chủng tử đạo đức không có, buộc phải ai xúi giục chuyện xấu họ cũng có thể hưởng ứng theo. Nếu bạn vừa làm phước lại còn qui y Tam Bảo, thọ trì Ngũ giới thì đời sau sinh ra vừa giàu sang, sung sướng vừa bao gồm chủng tử lành, bởi giới đức đời trước còn, đề nghị họ không rơi vào chỗ dữ ác, tánh tình hiền lành hòa nhu thuận. Tóm lại ở ráng gian, có bạn sang quí cơ mà rất hiền lành, có tín đồ sang quí tuy nhiên lại hung dữ, đó là do chủng tử đời trước yêu cầu đời này hưởng tiếp tục. Người không gieo chủng tử sẵn, chỉ gặp duyên thì làm cho phước, thì ngày này hưởng phước nhưng chạm chán duyên xấu xúi giục chúng ta cũng làm xấu. Lý nhân quả ví dụ như vậy.

Chúng ta là Phật tử biết tu theo đạo Phật, là bạn giác ngộ. Dù giác ngộ ít cũng là giác ngộ, đầy đủ gì trái cùng với giác ngộ chúng ta không phải làm. Cố mà hiện thời Phật tử còn bái sao, thờ hạn không? - Còn. Thờ sao cúng hạn là cúng đến ai, được chiếc gì, quí vị biết không? còn nếu không biết mà lại làm, chính là giác hay mê? - Mê. Sao hạn mình tại phần nào, quí vị không biết rõ nữa, cơ mà cúng là cúng loại gì? Thật thế nào hạn là theo sách Tàu. Ngày xưa mấy ông trang bị nho tốt đọc sách Tàu, họ bắt chiếc coi sao hạn theo fan Trung Hoa. Từ lúc nước bản thân bị Pháp thuộc về sau, không dạy chữ nho nữa nên những ông đồ vật lần lần mất hết. Bây chừ muốn coi sao hạn, chỉ còn nhờ quí thầy ở chùa biết gớm chữ Hán, cố kỉnh là dân bọn chúng đem mọi cuốn sách nho mang lại nhờ quí thầy coi giùm. Ban sơ quí thầy từ bỏ bi coi giùm. Trong tương lai dân chúng thấy quí thầy coi giùm nhiều người quá, không có tác dụng được câu hỏi gì, trong chùa hết gạo, không lẽ họ làm cho ngơ. Cố kỉnh là yêu đương thầy quăng quật công coi giùm nên họ bái lại vài ba trăm, mỗi người một chút, nhiều ngày chầy tháng thành lệ. Từ kia thầy thấy coi cỗ được, thôi để thầy coi cho. Sau cuối trong miếu sanh chuyện coi ngày, coi tháng, thờ sao, cúng hạn hồi nào ko hay.

Phật tử khi đang hiểu rồi, thấy câu hỏi làm kia vô lý, thử đặt lại câu hỏi: “Ngôi sao của bản thân mình là ngôi sao 5 cánh nào?” Nếu chúng ta được đi chiến thuyền lên cung trăng, chắc hẳn sẽ giật mình bởi vì không thấy ngôi sao 5 cánh nào độ mạng cho mình hết. Hiện thời ngồi đó mà cúng lạy thì thiệt vô lý quá, không giác ngộ 1 chút nào hết. Do vậy chúng ta phải sáng sủa suốt, nhận định cho thật kỹ càng thế làm sao là lời Phật dạy, rứa nào chưa phải lời Phật dạy. Lời Phật dạy họ mới làm, không hẳn lời Phật dạy thì ko làm. Đó là fan đang đi trên phố giác. Chưa phải Phật dạy nhưng làm là đang đi trên tuyến đường mê, sẽ lạc vào con đường mê thì còn là một Phật tử nữa không? - Mất tư phương pháp Phật tử rồi, bởi vì Phật tử là nhỏ bậc của giác ngộ, thì cần thiết làm điều mê được.

Phật tử khéo tu, khéo hiểu, vận dụng trong cuộc sống thường ngày hiện tại, vừa phù hợp với lẽ thật vừa làm công dụng cho mình và phần nhiều người. Bọn họ luôn biết tạo nhân lành sẽ được hưởng trái lành. Đối với đa số người ta không nỡ khiến cho ai nhức khổ, vì tạo nên người cực khổ tức là gây khổ cực cho mình. Cùng với người thiếu thốn đủ đường khổ đau, ta trợ giúp cho họ giảm thiếu thốn, bớt khổ đau. Đó là ta tạo ra nhân lành. Bạn bớt khổ được vui là ta đã tạo niềm vui cho người, cũng đó là gây nhân vui mang lại mình. Đó là tu. Tu bằng cách luôn nhớ giúp mọi fan bớt khổ, được vui. Tu bằng cách đem lại lợi lạc bổ ích cho các người, chớ không hẳn tu là làm những câu hỏi vô nghĩa vô lý.

Có tín đồ đặt thắc mắc thế này, giả sử ta chưa từng chọc ghẹo ai hết, nhưng mà vừa gặp gỡ ta chúng ta chửi bới đủ thứ, vì thế là sao, nhân ái quả không? Đây là thắc mắc nhiều Phật tử thấy nặng nề xử, cơ mà thật ra cũng không khó. Người bọn họ chưa từng chọc ghẹo, chưa làm những gì cho họ đề xuất bực bội, mà bây chừ bất thần gặp mình họ chửi. Đứng cùng bề mặt nhân quả mà nói, có oan cho bạn không? thiệt ra không oan chút nào cả.

Bây giờ tôi đặt thắc mắc lại, như thông thường Phật tử trước đó chưa từng biết bạn đó, chưa tồn tại quan hệ gì với người đó, vậy thì có lúc nào họ dám đứng trước phương diện mình, bọn họ chửi không? - Không. Cũng chính vì họ không biết mình nữa, tất cả đâu mà bi thương phiền? nhưng lại khi đối diện với mình mà người kia chửi được, minh chứng họ đã từng có lần buồn phiền ta những rồi, yêu cầu không? Đó là do ta đã làm cho khổ họ mà mình quên. Mang đến nên, đứng về nhân quả mà lại nói, lúc thấy tai ương bất thường đến với mình, chớ vội oán thù hờn, mà buộc phải xét lại trường đoản cú trước mang lại giờ, mình tất cả làm gì cho người đó bi thảm không? lúc xét lại không thấy gồm lỗi gì, thì thanh thanh thưa anh thưa chị, phân vân hồi trước cho giờ tôi có làm phiền lòng anh chị không? Nếu fan đó nói có, cứ để họ nhắc ra. Ví như họ nhắc lầm thì bản thân nói: “Thưa anh thưa chị, sẽ là do các bạn hiểu lầm, chớ tôi không phải như thế.” Vậy xuất sắc biết chừng nào! Đằng này vừa nghe bạn ta chửi, nhanh nhảu chửi lại không lose lời nào. Đó không hẳn là tư biện pháp của một tín đồ Phật tử. Bạn biết tu phải truy xét lại mình, tạo cơ hội cho hai bên thông cảm nhau, thì mọi vụ việc trở thành dễ dàng dãi. Đó là ta biết tu nhân quả.

Xem thêm: Điểm Chuẩn Vào Lớp 10 Tp Hcm Năm 2017 Tphcm Chính Thức Từ Sở Giáo Dục Và Đào

Lại có bạn nói đời này tôi không làm cái gi ác nhưng mà sao nghèo hoài, làm ăn uống cất đầu lên không nổi? Rồi than trời, trách khu đất không thương, ko ủng hộ, do đó đúng không? Thấy những người dân làm ăn sơ sử dụng thảnh thơi mà họ cứ nhiều lên, đâm ra đố kỵ người đó. Cho rằng trần thế bất công, đâm ra oán thù hờn đủ trang bị mà thiếu hiểu biết nhiều nhân quả. Đạo Phật nói nhân quả không phải một đời, mà contact tới cha đời thừa khứ, hiện nay tại, vị lai. Quả hiện tại bọn họ thọ nhận đó là trả cho loại nhân đã gây trong đời vượt khứ.

Ví dụ những người trước đây làm ăn uống khá giả, bây giờ họ ra tp mua một căn phố. Một fan khác ngơi nghỉ quê lên cũng mua 1 căn phố ở sát đó. Người khá giả không làm cái gi mà cuộc sống thường ngày vẫn sung túc, nhàn nhã, vị họ còn vốn. Tín đồ ở quê lên có tác dụng lụng rất buộc phải mẫn, siêng năng, mà thời điểm cuối năm hỏi gồm dư chưa, chẳng mọi họ nói chưa dư mà không đủ nợ nữa. Quí vị thấy công bằng không? fan ở không mà bao gồm tiền, còn người làm đầu tắt mặt buổi tối mà thiếu thốn nợ. Cơ mà nếu truy vấn nguyên ra, tín đồ trước kia có dư họ cài phố vẫn còn dư tiền. Còn fan nghèo yêu cầu vay tiền mới tậu nhà được. Nên khi tạo nên sự tiền mà chưa đủ trả nợ, là cần nhìn lui lại thừa khứ của họ. Họ không thể chỉ chú ý ngay vào đời hiện tại mà kết luận bất công được.

Thấy fan không làm nhưng mà không thiếu, còn tín đồ làm các vẫn thiếu, đó là họ chỉ nhìn hiện tại mà quên thừa khứ. Vậy yêu cầu nhân quả phải biết từ thừa khứ mang lại hiện tại, từ hiện tại đến vị lai. Hiện nay tại bọn họ tạo nhân xấu thì vị lai phải chịu trái xấu. Bây giờ làm điều xuất sắc thì vị lai tận hưởng quả tốt. Phật tử biết để ngừa đón nhân xấu và luôn luôn luôn sản xuất nhân tốt, đó là họ biết tu nhân quả.

Tu tức là chúng ta phải làm cho sao hằng ngày đều làm, đầy đủ nói, các nghĩ các điều lành. Ngăn đón cấm đoán nghĩ, cấm đoán nói, không cho làm những câu hỏi xấu, đó là chúng ta tu từ gốc. Họ đi trên tuyến đường giác ngộ, thứ nhất là giác tỉnh về lý nhân quả. Không phải nghe ông đồng bà bóng ở đâu cũng chạy lại thăm nom chuyện này chuyện nọ. Đó là mê tín, không phải chánh tín, không phải đạo Phật. Chúng ta là Phật tử thì nạm tỉnh đừng mê, do còn mê là còn cội gốc nhức khổ.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

x

Welcome Back!

Login to your account below

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.