Tình Yêu Và Khoảng Cách - Khi Tình Yêu Không Chỉ Là Khoảng Cách

Đôi lúc tôi cứ nghĩ khoảng tầm cách đó là điều khiến cho anh xa tôi. Tôi chỉ muốn mãi được là người các bạn của anh và mặt anh rất nhiều lúc cô đơn. (Trần Thị Hồng Nhung, Hà Nội)

Khoảng thời hạn ấy của tôi và anh điện thoại tư vấn là yêu thương cũng ko phải, tuy nhiên nó ngọt ngào và lắng đọng hơn cả tình các bạn bè. 13 tuổi quá sớm để call là yêu nhưng cảm hứng nồng nàn lắm, ngây ngô nhưng lại cũng thâm thúy đến kỳ lạ kỳ. Tim tôi cũng đập nhanh mỗi lúc nhìn thấy anh, công ty chúng tôi cũng tiếp tục gọi điện, kể lẫn nhau nghe những mẩu truyện thường ngày. Tôi tin dù trẻ con nhưng sẽ là tình yêu. Cơ mà nó thiệt ngắn. Giận dỗi và thời gian đã khiến cửa hàng chúng tôi xa nhau. 1 năm sau anh mang lại một chân mây mới, xa biện pháp tôi khoảng chừng 7.000km nhằm học tập và trợ giúp gia đình.

Bạn đang xem: Tình yêu và khoảng cách

Trong khoảng thời gian đó shop chúng tôi không liên hệ với nhau nhiều, tuy nhiên tôi vẫn nghĩ về về anh từng ngày. Có lẽ nỗi ghi nhớ ấy da diết như là tình yêu thương của người lớn vậy, tôi không rõ cảm giác của mình, là yêu giỏi là ghi nhớ một người chúng ta thôi. Tôi dữ thế chủ động liên lạc cùng với anh. Anh trả lời và công ty chúng tôi nói chuyện lại cùng với nhau một thời gian. Tôi hỏi anh nhiều hơn thế nữa về cuộc sống thường ngày xứ sở Bạch Dương. Đôi lúc anh chia sẻ, nhiều khi anh lấp liếm ko nói rõ ràng.

Anh đã buộc phải trải qua đa số ngày đơn độc bên ấy. Mặc dù cho nơi xứ người có cải tiến và phát triển đến đâu đi chăng nữa thì cũng không có những người chúng ta nơi quê nhà. Sự đơn độc hiển hiện rõ trong từng câu chữ, mỗi lần anh nói tôi rất nhiều lắng nghe. Thoạt đầu anh cũng nghĩ đầy đủ mọi phương pháp để gia đình chất nhận được anh về Việt Nam, nhưng mà thật cạnh tranh vì mẹ anh ở vị trí kia và anh cũng cần phải trợ giúp gia đình. Anh thỉnh thoảng buông thả bản thân trong khói thuốc để quên đi chiếc sự đơn độc nơi xa xứ. Vì thế mà anh nhỏ guộc đi mỗi ngày. Tôi mến anh lắm tuy thế lại quá xa để rất có thể quan trọng điểm anh, âu yếm cho anh. Tôi chỉ bao gồm thể lo ngại và ở bên lắng nghe anh từng ngày.

Ngày đó tôi yêu anh các lắm, nhưng đang không biết từng nào lần anh lẩn kiêng tôi. Anh nói anh chưa bao giờ anh đang ở đâu, với anh sẽ về vn nhưng bao lâu thì anh ko đếm được. Anh bảo tôi đừng chờ. Tình thương của chúng tôi xong chẳng bao gồm lấy một lý do, cũng chẳng có một lời chia tay nào rõ ràng. Chiếc sự không cụ thể ấy khiến cho tôi cứ cuốn theo anh, hay là vì tôi chưa khi nào hết yêu thương anh. Hàng ngày tôi chỉ trực hóng nick chat của anh sáng lên, như một biểu lộ cho tôi biết tôi nói theo một cách khác chuyện với anh. Và cứ thế thời hạn trôi đi, tôi cùng anh vẫn giữ liên lạc với nhau cho đến tận bây giờ.

Mỗi lần anh về việt nam tôi đều ước ao gặp, nhưng tình yêu đã được xác minh rõ ràng, rằng công ty chúng tôi không thể mang đến với nhau. Lần ấy anh về, trông dường như khác nhiều, to lớn hơn, chú ý cũng Tây hơn. Cửa hàng chúng tôi ngồi đối lập nhau, thấy được anh giỏi hơn, tôi yên trung tâm phần nào. Mặc dù tiếp đến tôi đề xuất chấp nhập anh không thuộc về tôi mãi mãi. Tôi tất cả đau lòng chứ, dẫu vậy vẫn ko hiểu bạn dạng thân mình, tôi vẫn ở mặt anh chỉ để thủ thỉ qua đa số dòng chữ. Điều khiến cho tôi yên lòng duy nhất là cảm nhận câu anh tốt, hay bất kể thông tin gì về anh, chỉ việc thấy anh hạnh phúc.

Xem thêm: Báo Khánh Hòa Hôm Nay - Trung Tâm Kiểm Soát Bệnh Tật Tỉnh Khánh Hòa

Đôi lúc tôi thấy khoảng cách không quá kếch xù nếu tình cảm là vì con người muốn giữ. Anh có người yêu và hạnh phúc bên cô ấy. Tôi đứng cạnh bên như một người đồng bọn và tôi thấy do vậy là đủ. Tôi với anh vẫn thi thoảng rỉ tai với nhau. Anh mong về nước những lắm, cũng có thể có ý định về rồi sản xuất dựng cơ nghiệp. Bởi anh không thể theo học tập nữa nên có muốn trở về cùng với quê hương, nơi có đồng đội và có fan anh yêu thương. Nhưng bà bầu anh mong mỏi anh nghỉ ngơi lại hỗ trợ gia đình. đề nghị mọi sản phẩm công nghệ với anh vẫn thật các khó khăn.

21 tuổi vẫn còn đó quá con trẻ với tương lai trước đôi mắt của anh. Những người trẻ Việt khác thì chỉ luôn luôn ao ước rời xa quê hương non sông đến vùng trời mới để có được sự đãi ngộ xuất sắc hơn, với tầm lương cao hơn. Nhưng mà đâu biết phương trời ấy là bầu trời của sự cô đơn. Mặc dù thế nào thì cũng đâu thể bởi đất mình, quê mình, do có nghèo khổ nhưng tất cả tình thân, cái tình bạn bè bạn bè nhưng nơi mới không khi nào giống được.

Tôi cũng khuyên anh làm thêm 1 thời gian để có vốn ổn định rồi về nước lập nghiệp. Vị chẳng ở đâu bằng quê nhà, chẳng ở chỗ nào bằng nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Cứ đi rồi đã đến, tuy thế đi rồi lại sẽ mong muốn quay về. Chỉ có khoảng cách từ tp. Hà nội đến quê đơn vị còn nhiều khi lạc lõng biết bao, huống đưa ra xa đồng bào cả hàng nghìn cây số. Nói tiếng bạn ta, nạp năng lượng cơm fan ta, uống nước fan ta thì làm sao thân thuộc bằng ở quê nhà.

Đôi lúc tôi cứ nghĩ khoảng tầm cách chính là điều khiến anh xa tôi. Tôi chỉ mong sao mãi được là người chúng ta của anh và bên anh những lúc cô đơn. Lúc nghe đến anh không hề ai mặt anh, lúc anh lạc lõng trong số những con tín đồ xa lạ, tôi vẫn hóng anh ngày trở về.

Trần Thị Hồng Nhung


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

x

Welcome Back!

Login to your account below

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.